dạo này chẳng dám vít blog nhìu, vào blog mọi ng vẫn đọc, vẫn theo dõi thường xuyên..chỉ là ko để lại cm j
ko vít blog để trốn những cảm xúc thật, rất thật
15/6..ngày mình mong chờ suốt 2 năm rưỡi wa.đã từng ngồi đếm từng ngày rồi phì cười, gần 3 năm mà ngồi đếm từng ngày thì đến bao giờ?
thế mà hình như nó đang đến thật gần thì fải
ngày xách vali đi wa sing ,cứ như mới hum wa..
2 năm rưỡi, singapore..có sai lầm, có nc mắt,có nụ cười, có tình iu, có bạn bè, có những ngày mà chắc chắn ở vn mãi mãi mình ko trải wa dc
có suy nghĩ, có tủi thân, có giận hờn..
từng con đường ở Sing quen thuộc đến mức mình ko để ý là sing đẹp như thế nào
ngồi trên bus, lần thứ 2 nhìn ra cửa sổ, cảm nhận những gì bên ngoài 1 cách châm chạp và cẩn thận
khác với lần đầu..lần vừa wa sing..Sing lạ lẫm..1 cái nhìn tò mò và sợ sệt của 1 đứa chưa bao giờ đi xa nhà 1 ngày..
giờ, sing quen thuộc..sing như 1 phần của mình
ở đó, có những ng mình ko bít fải làm sao để quên dc
ở đó, tình bạn là xa xỉ..nhưng cũng là đúng nghĩa của 1 ng bạn..
2,3h sáng vẫn chạy wa nhà nhau chỉ vì nghe " bùn, bệnh, hix"
từng cảm động đến bật khóc khi thấy mọi ng quan tâm mình thế nào lúc mình bệnh
những cái ôm, những lần đưa mình về..những lần có bờ vai mà dựa vào, mà khóc như con nít
ở đó, có những tình iu, ko hứa hẹn, ko nghĩ đến tương lai..chỉ mún cố làm nhau thật hạnh phúc ngay lúc này
có phải ở xa gia đình , tất cả mọi tình cảm đều nhìu hơn ko nhỉ?
chẳng bít đang nghĩ gì, 1 chút sợ , 1 chút níu kéo, 1 chút bùn..
mình ghét từ "chia tay" mà thật ra thì..có chia tay thì mới có ngày gặp lại, fải ko?
đang rất bận rộn..cả việc học và chơi..chẳng mún bỏ sót 1 ai..
mún ở cạnh mọi ng càng nhìu càng tốt..ước j 1 ngày có 36 tiếng nhỉ
jờ mình chỉ có 1 điều ước duy nhất..thật vui vẻ, thật hạnh phúc những ngày còn lại ở sing
cứ như ng hấp hối đang níu kéo từng phút ấy nhỉ..