xuân lun nhẹ nhàng bình yên với mình thế suốt bao năm..để rồi mình cứ nghĩ nàng xuân hiền lành đẹp như những câu chuỵện cổ tích mình vẫn đọc..
21 tuổi..ko còn là tuổi để sống mãi trong những câu chuyện cổ tích đầy màu hồng như thế
vẫn bít cuộc đời bất công, vẫn bít ko đẹp như trong những cậu chuyện đã lớn lên cùng mình,nhưng sao lại đến mức như vậy..
" con ơi, tết này ba mún về nhà"..những ông cụ đã thốt lên thế..vì 3 năm nay, ko 1 đứa con nào đón ông về..đôi mắt bùn chỉ bít nói "bít đâu năm nay, con mình sẽ đến..mình sẽ dc về nhà đón tết" 1 sự hi vọng trong tuyệt vọng của ông
"nó có đuổi tôi đi khỏi nhà như thế,tôi vẫn tha thứ..chỉ cần nó đến thăm tôi, đưa tôi về nhà ăn tết 1 lần",đọc bài báo này mà nước mắt cứ chảy ko ngừng
ước gì con có thể san sẻ chút xuân bình yên của con cho các cụ..ước gì con có thể cùng đón tết với các cụ như con đã từng đón với nội con..đã 6 mùa xuân, con ko còn dc đón tết cùng nội con nữa..
xuân bình yên cũng ko thể đến với 1 số e bé nghèo,những e bé mồ côi mà mùa xuân là 1 mùa để cố kiếm chút tiền , để rồi " e sợ nhất đêm giao thừa, năm ngoái e nằm co ro ngủ dưới gầm cầu".
bạn bè mình nói chỉ vì mình wá nhạy cảm.cuộc sống là thế , có giàu có nghèo..nhưng sao mãi mình cũng ko quen dc cuộc sống là như thế..đọc những gì các e phải chịu , 1 nỗi đau bên cạnh bao niềm vui của ng khác..nỗi lạnh lẽo cô đơn trong 1 đêm giao thừa ai ai cũng ấm áp cùng gia đình..mình thật sự ko cầm dc nước mắt
thì ra, 1 cái áo lành lặn đối với các e là khó như thế..chỉ 1 chỗ ngủ bình yên đêm giao thừa lại khó như thế.. thì ra 100 ngàn lại lớn như thế các e nhỉ..100 ngàn là chưa tới 10 dô sing.. lại lớn như vậy sao..
No comments:
Post a Comment