Thursday, March 20, 2008

có những chuyện..ko là như thế!




1 ngày đầy suy nghĩ

mệt mỏi với cách cư xử của 1 số ng vn bên đây...cùng xa nhà, cùng chung đất nc..cùng mở miệng nói " I am vietnamese" có phải chúng ta nên đối xử tốt với nhau hơn chút ko? thất vọng thật

Cái cảm giác đợi kết quả sao mà khó chịu quá..

khoảng thời gian ở sing chắc ko còn nhìu nữa..mình mún lắm chứ..mình mún có thật nhìu kĩ niệm với bạn bè, mún níu kéo, mún nhớ mọi lúc bên nhau..nhưng hình như ko dc thì phải

Ngọc ko phải là ng nhạy cảm đến thế..chỉ là dạo gần đây, có những chiện Ngọc ko hỉu nỗi..

có những thứ Ngọc nghĩ gần như hiển nhiên nó thế..thì nó ko fải thế

có những ng N nghĩ là như thế..họ lại cũng ko phải thế

sống gần 21 năm..rất tự tin về những suy nghĩ và cảm giác của mình

giờ mới bít..mình ko dc thông minh lắm hahaha

thôi kệ, ko care nữa..đầu bé xíu..suy nghĩ nhìu thế ko dc

ai mún làm gì thì làm..mình còn có đống những ng iu quí mình thật sự bên sing,lo gì chứ

nhìu đến mức đi chơi phải xếp lịch đấy, còn nhức đầu hơn cả lúc bid môn học hihi

entry nghe có vẻ than thở nhỉ..nhưng thật ra ko fải đâu

giờ vẫn dzui dzẻ xem " thơ ngây" có a đẹp chai chỉ mún bay dzô cái laptop haha

chuyện đời khó hỉu..mình lại chẳng dc thông minh lắm, thôi cứ nhắm mắt coi như ko có gì vậy..

Saturday, March 15, 2008

chuyện tình cái gối:)

Dù đôi bờ cách trở...
Dù hai cực trái dấu...
Vẫn yêu em đắm say.
Anh gửi tình theo gió...
... lời thì thầm tình yêu.
... hát mãi lời tình yêu.
Anh vẫn đợi chờ...
hy vọng và kiên trì.
Nhưng một phút bốc đồng...
Anh trở nên liều lĩnh...
Tất nhiên phải bị phạt...
Anh biết lỗi rồi mà...
Mình thành đôi em nhé.

Saturday, March 8, 2008

can i?

wat should i do?
i just wana live happily 3 month left in sing, can i?

Friday, March 7, 2008

the truth

today, by chance, i came to 1 blog..
and i got it!THE TRUTH
it must be the end now..right now!
3.20 pm 07/07/03..the last second i cry coz of u

Tuesday, March 4, 2008

ngoảnh lại và rất rất nhớ..




ngày đầu tiên của term mới, đúng là ko còn gì để nói..

tâm trạng tớ bi giờ rất ư là hỗn loạn..

chủ nhật, Vn airline với cái airport của vn làm ăn như sh*t, chẳng mún kể nữa, kể chỉ lại đin lên

đến sing, nhìn chiếc máy bay cất cánh, thật sự chỉ mún đu theo về lại vn

ở sing hơn 2 năm rồi, nói thế chắc mọi ng cười tớ nhỉ..mà nói thật tớ vẫn thế, chẳng bao giờ quen dc cái cảm giác khó chịu ấy

thế là tớ có 1 ngày chủ nhật như thế này đây: nằm 1 chỗ,ôm cái laptop, chẳng ăn cũng chẳng ngủ..nằm thế đến sáng lun

nói thật là tớ suýt khóc đấy, có lẽ vì lần này về wá lâu, có lẽ là lần này tớ đã wá dzui dzẻ và hạnh phúc với gia dình tớ..ba mẹ, lùn, tớ cứ nằm mà ước gì tớ đang nằm ở phòng tớ và mọi ng chỉ cách tớ đúng 1 cái hành lang mà thôi.

và tớ đổi theme laptop, đổi theme phone hình gia đình tớ..làm vậy chỉ làm tớ nhớ thêm, vậy mà tớ vẫn làm..hì

lên trường , vật lộn với đám môn học, chọn môn chọn ngày, chọn prof..chọn đủ thứ, đã nghĩ sẽ bắt đầu 1 term mới với tất cả quyết tâm. vậy mà nhìn cái timetable..ko còn 1 chút cảm xúc gì, 1 tờ giấy ko hơn ko kém

mệt , bùn vì bị cái gọi là " nhớ gia đình và vn" hành hạ..thế mà tớ vẫn cố cười, vì chung quanh tớ..mọi ng cũng đang than vãn y như tớ, cũng đang so down y như thế..mình mà còn bùn nữa chắc chết mất

thế là tớ chạy trốn, tớ chạy đến Jin..bọn tớ ngồi tám đến tận 11h đêm, nói đủ chiện trên trời dưới đất, cười 1 cái..nói xong đau cổ họng , 2 đứa ko còn ra tiếng nữa..nhưng thấy đỡ hơn rất nhìu

cứ tưởng mình sẽ ổn sớm thôi..về nhà, nghe bé Lý nói " ss ơi, term này ko có term break, làm sao mình về vn??huhu" . Là sao nhỉ? jcu ngày càng đin, đin ko đỡ nỗi..

cái tin đó làm mình bùn đến nỗi ngồi vít entry than vãn nhảm nhí này

bi giờ, nằm, lại ôm laptop, lại chẳng ăn và lại ko ngủ dc..

cuộc đời tớ ở sing là thế đấy..gió đêm ở sing vẫn thổi, mưa cứ đua nhau rơi, dòng sông sau nhà tớ vẫn cứ chảy đều đều

và tớ vẫn nằm đây, 1 mình, vẫn cô đơn và vẫn nhớ nhà kinh khủng

cố gắng tất cả chỉ vì hi vọng có 1 ngày, sẽ dc mãi mãi chia tay với mì gói và những lần hụt hơi đuổi theo xe bus mỗi sáng

tớ chỉ ước thế, chỉ là thế thôi...