Thursday, June 21, 2007

dzìa nhà nào, dzui wóa cơ^^




Image Hosted by ImageShack.us

cuối cùng thì bé N cũng đã wằn wại xong cái term này, dzui wóachưa bao giờ có cái term nào mà kinh dị như term này hixnhưng dù sao cũng xong rùi, úi, dzui wóa chẳng bít làm gì nữa

dzừa mới dọn đồ để mai dzìa vn xong, ui, sao mà nhớ papa dzí mama thía nhở, nhớ lun cả Tí lùn, híhí, cả nhà đợi con chút, trưa mai là con có ở nhà rùi

rùi nhớ " ông mập", nhớ bé Giao, nhớ cả mài nữa thằng mập..hôm nay tao lặn lội ở Bugis mua wòa sn cho mài đóa...hìhì, iu các bạn nhìu nhìu...thía là lại có 1 cơ hôi ăn chơi dzí các bạn roài, dzui wóa

hìhì, lần này dzìa còn 1 chiện dzui nữa, dzì Tí lùn đang nghỉ hè nên mình dc 1 chuyến đi TQ với nhà mình, có cả ngoại nữa chứ, ui, hạnh phúc hem chịu nỗi lun...

sao mới cách đây 1 ngày đời mình đen như con khô mực, giờ nó sáng wóa dzị nà

hìhì, thui bb mọi ng nhá, bb c iu, bb bé T, bb bé Jin..hẹn gặp mọi ng dzào ngày 9/7

Image Hosted by ImageShack.us

Tuesday, June 19, 2007

mưa sao băng

( một câu chuyện N tình cờ đọc trên internet)


18 năm trước vào một buổi chiều thứ 7




Đó là lần đầu tiên tôi gặp MiMi. Khi đó mẹ ôm chặt tôi vào lòng và nói: “Con trai ngoan, từ nay Mimi sẽ làm em gái của con, sau này con phải chăm sóc cho em nhé”. Tôi nhìn đứa con gái đứng trước mặt mình, khuôn mặt nó trắng hồng bụ bẫm, hai má phúng phính với đôi mắt mở to tròn xoe nhìn tôi, còn cười với vẻ thật ngốc nghếch làm cho tôi cảm thấy xốn con mắt. Thoắt một cái tôi xông lên phía trước nhằm má nó véo một cái thật đau. Mẹ và cô Duy đều giật mình kinh hãi. Con bé ré lên một tiếng rồi òa khóc. Tôi thấy đắc chí vô cùng, nào ngờ mẹ tôi nổi trận lôi đình, đánh tôi một trận lằn cả mông. Đó cũng là trận đầu tiên mẹ đánh tôi đau như thế. Từ đó trở đi, tôi tự lập một lời thề “sắt đá” là đời này kiếp này sẽ coi MiMi như kẻ thù không đội trời chung.





Image Hosted by ImageShack.us




16 năm trước vào 1 ngày chủ nhật






Tin xấu ập đến, chú Duy - Bố của MiMi, người bạn tốt nhất của bố mẹ tôi đã bất ngờ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Khi đó một đứa trẻ như MiMi vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo, hai mắt sũng nước trông rất đáng thương. Với một thằng bé lơn hơn MiMi ba tháng tuổi, tôi tự cho mình hiểu biết mọi chuyện, hiểu được thế nào là “cái chết”.




Kéo vạt áo lau khuôn mặt nhớp nháp đầy nước mắt nước mũi của MiMi, tôi đưa MiMi đi chơi đu quay. Mãi đến khi trời đầy sao, đột nhiên MiMi kéo tay tôi chỉ về phía một ngôi sao băng đang vụt sáng lao về phía cuối chân trời rồi vụt tắt nói: “Kia là bố phải không?”. Tôi bực mình gắt khẽ: “Nói linh tinh!”. Tối hôm đó, mẹ tôi đã một phen hoảng hốt, cho rằng chúng tôi đã bị lạc đường, khi nhìn thấy tôi và MiMi trở về, mẹ òa khóc chạy đến ôm chặt chúng tôi vào lòng. Lại khóc. Đúng là con gái, tôi chẳng bao giờ khóc!





Image Hosted by ImageShack.us






6 năm trước vào một buổi thứ ba


MiMi được bầu làm lớp trưởng. Nhìn MiMi đại diện cho cán bộ lớp đứng lên phát biểu, cái khuôn mặt bầu bĩnh đáng ghét cùng với đôi môi chúm chím không ngừng hoạt động tôi tức nổ con mắt. Trong lòng tôi thầm lến kế hoạch... Sau khi hết giờ học, tôi chạy đến bãi gửi xe tháo van xe đạp của MiMi cho xì hết hơi rồi đắc thắng trở về lớp học. Dù sao nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của MiMi lúc đó cũng làm tôi mãn nguyện phần nào. Tan học, khi chúng tôi cùng nhau đi đến bãi gửi xe, đột nhiên bị một thằng con trai chặn lại trước mắt. Tất nhiên mục tiêu của hắn là MiMi chứ không phải tôi. “Nghe nói bạn mới lên chức lớp trưởng. Chúc mừng bạn!”. Hắn ta nhìn MiMi cười với vẻ nịnh nọt đáng ghét. “MiMi! Có đi nhanh lên không nào?”. Tôi bực mình hét lên. Tên con trai trơ tráo kia có vẻ không để ý gì đến những lời tôi nói: “MiMi, thực ra mình luôn muốn nói với bạn một điều, mình rất thích bạn. Thật đó, bạn là người con gái duy nhất trong lòng mình!”. Lúc này tôi không thể chịu đựng được nữa, liền xông lên phía trước chỉ thẳng vào mặt tên đó không tiếc lời mắng nhiếc: “Mày có thôi ngay không hả? Cái gì mà MiMi là duy nhất của mày. Vớ vẩn! Nghe mà chỉ thấy buồn nôn!” Tên con trai kia hơi sững lại. Hắn ta giương mắt nhìn tôi thách thức: “Thế mày là cái gì của cô ấy? Mày có quyền gì xía vào chuyện của MiMi?. “Tao là... anh trai của MiMi!” tôi gườm mắt nhìn lại hắn, không quên xổ thêm một tràng dọa dẫm trước khi bước đi. Sau cơn hỗn loạn ấy, tôi đạp xe đưa MiMi về nhà. MiMi ngồi ở phía sau vòng tay ôm chặt hông tôi thỏ thẻ: “Nhưng em có phải là em gái của anh đâu?”. Tôi gạt phắt tay MiMi ra một cách thô bạo rồi nói một cách bực bội: Không phải anh thì còn ôm người ta làm gì? Bỏ tay ra! MiMi giận dỗi bỏ xuống xe, hai mắt đỏ hoe không nói gì, lẳng lặng một mình đi bộ trở về nhà. Không ngồi thì thôi, càng khỏe! Con gái thật là rắc rối

Image Hosted by ImageShack.us




3 năm trước vào một ngày thứ tư




Hôm nay sau khi tan học, tôi vội đến bãi gửi xe. Thật kỳ lạ, hai bánh xe của tôi đã bị ai đó làm xì hết hơi tự độ nào. Kẻ nào dám to gan làm chuyện này trong ngày sinh nhật của tôi cơ chứ. Tôi nắm tay giận dữ nhìn khắp chung quanh. “Lên xe em này, anh đèo em nhé!” MiMi từ đâu đi xe đạp đến nhường tay lái cho tôi.



Trên đường đi tôi vẫn lầm lì không nói một lời, MiMi ngược lại làm như không biết chuyện gì khẽ kéo tay áo tôi: “Nghe nói tối nay có mưa sao băng. Anh có thể đưa em đi xem được không?” Tôi gạp phắt: “Thần kinh à, về muộn là bố mẹ lại mắng cho đấy!” Nhưng MiMi có vẻ rất kiên quyết, hai mắt ngân ngấn nước nhìn tôi như cầu khẩn. Lại khóc, từ bé đến lớn nó đều luôn gây phiền phức. Đi thì đi vậy! Trong lòng tôi thầm oán hận MiMi. Và khi có một ngôi sao băng đột nhiên xuất hiện lao vút về phía chân trời, MiMi chợt nhìn tôi rồi bật khóc: “Kia là bố có phải không?” Lần đầu tiên tôi thấy MiMi khóc nhiều đến thế, nước mắt em chảy ướt nhòa khuôn mặt xinh xắn trông thật đáng thương. Lần đầu tiên tôi thấy trái tim mình rung lên những cảm xúc đặc biệt, nhìn MiMi lòng tôi thắt lại, tôi hiểu rằng MiMi cần có tôi che chở biết chừng nào.


Khi trở về, MiMi lại vòng tay ôm chặt lấy hông tôi. Nhưng lần này tôi không phũ phàng gạt tay MiMI ra như trước, mà chỉ nhẹ nhàng nói khẽ: “Ôm chặt vào không ngã”. Tôi lao xe đạp thật nhanh về phía trước, MiMi ngồi phía sau, khuôn mặt rạng rỡ, hai tay ôm tôi rất chặt. Thực ra cảm giác đó dễ chịu biết chừng nào. Tôi thầm mong quãng đường có thể xa hơn nữa...







Image Hosted by ImageShack.us




Một năm trước vào một ngày thứ 5

Hôm nay khi đang cùng lũ bạn đánh bóng chuyền, chợt có một đứa bạn cùng lớp tôi chạy đến òa khóc nói với tôi: “MiMi bị xe đâm trên đường!”. Tôi như kẻ mất trí thục mạng chạy ra đường. MiMi vẫn nằm mê man bất tỉnh, người bê bết máu. Tôi vội ôm chặt lấy MiMi bế em chạy vào bệnh viện. Lúc này tôi mới nậhn ra MiMi lớn thật rồi, cảm giác lần đầu tiên chạm vào da thịt MiMi làm trái tim tôi rung lên những cảm xúc thật kỳ lạ.


MiMi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch vì nất máu, đôi mắt to tròn nhắm chặt. Bác sĩ nói không biết khi nào MiMi sẽ tỉnh lại. Tôi đi tìm một đĩa nhạc của F4, đặt bên cạnh giường em rồi bật to bài hát “Mưa sao băng”. Từng câu hát nhu những lời tâm sự ngọt ngào làm trái tim tôi thắt lại: “Anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”





Image Hosted by ImageShack.us




Vào một buổi chiều thứ 6 tám tháng trước đây



Cuối cùng MiMi đã tỉnh lại, thậm chí còn có vẻ rất tỉnh táo. Lời đầu tiên em nói là: “Anh có thể đưa em đi xem mưa sao băng được không?”. Tôi lắc đầu. “Bởi vì đã có hai người đưa em đi xem sao băng. Một người là bố em, và một người là anh. Bố em đã rời xa em ra đi, và em cũng phải rời xa anh...”. Trái tim tôi thắt lại. Một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng tôi. Đôi mắt em vẫn mơ màng: “Sao băng đẹp nhất khi vụt sáng trong chốc lát, rồi để lại những dấu ấn vĩnh hằng trong kí ức mỗi người...”. Tôi không dám nghe tiếp nữa, liền bật to bài hát “Mưa sao băng”, rồi ôm chặt MiMi vào lòng, cùng F4 hát cho em nghe: “anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”



Sáng sớm hôm sau, MiMi đã rời bỏ tôi ra đi. Trước khi em nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi em nụ hôn đầu đời. Em khẽ mỉm cười hạnh phúc. Cô Duy khóc, mẹ cũng khóc, bố thì không nói gì lẳng lặng ra ngoài. Tôi đã nói rồi, tôi không khóc!


Hôm nay nghe tin thời tiết trên đài có mưa sao băng, tôi lặng lẽ một mình đến nơi chúng tôi thường đến. Những lời MiMi nói như vẫn còn vang vọng đâu đây: “Sau này anh không được đánh nhau với người khác, cũng đừng tháo van xe của em nữa nhé. Mà anh có biết không ? Lốp xe anh vị xì hơi lần trước là do em làm đấy. Bởi vì em muốn anh đèo em đi ngắm mưa sao băng...”. Tôi còn nghe thấy tiếng cười giòn giã của em nữa.




Cuối cùng tôi đã khóc!




Và khi trên bầu trời xuất hiện ngôi sao băng đầu tiên đang lao vút về phía chân trời, trong tôi thầm hỏi: “Là em đó phải không, MiMi?”.

Image

Sunday, June 17, 2007

1 ngày cho tình bạn^^-và 1 entry for u, Trang!^^




5h , học bài vẫn chưa xong hix, nhưng hôm nay đúng là 1 ngày dzui dzẻ, lâu lắm rùi chẳng có dc cảm giác như vậy..1 cảm giác tuyệt vời về tình bạn....

mình đã gặp lại ng bạn thân nhất của mình hồi cấp 1...ngay trên đất nc Singapore này, cả 2 đứa mình đã wa đây 1 năm rưỡi rùi, dzị mà giờ mới chat với nhau, rùi mai còn hẹn gặp nhau nữa chứ..mình dzui ko thể nào tả dc...

2 đứa mình chat voi nhau đến tận 3 giờ sáng..mặc dù hôm nay mình tự hứa là hem có chat để còn học bài hixhix...

đã bao nhiu năm rùi Trang nhỉ, đã 13 năm rùi, vậy mà tụi mình nói chiện xưa cứ như mới ngày hôm qua, Ngọc ngạc nhiên khi Trang cũng nhớ tất cả mọi chiện hồi xưa của tụi mình, từ hồi N còn la cô bé 7 tuổi hihi....Ngọc thật sự rất dzui , rất dzui..

Chưa bao giờ N quên những chiện đó, tụi mình nói về những ng bạn cấp 1, về Y, K, P...về bao nhiu ng mà tụi mình giờ ko bít làm sao để liên lạc dc..ko bít giờ tụi nó ra sao nữa...lúc đó làm gì có internet, chat như bi giờ nhỉ..nhưng hem sao, N tin rùi 1 ngày tụi nó sẽ tìm ra bọn mình thui, giống như bọn mình đã tìm ra nhau hôm nay vậy.....

N đã có bít bao nhiu ng bạn sau này, nhưng chưa bao giờ N wên dc tình bạn tụi mình, lúc đó chẳng lo nghĩ gì, chỉ đi học, rùi chơi nhảy dây, rùi đi ăn ốc hihi...rùi tụi mình cũng từng nghĩ: hem bít mai mốt tụi mình sao nhỉ, hihi chỉ mới 7t mà đã lo nghĩ chiện tương lai...

và mai mốt là.....chúng ta dc gặp nhau ở Sing nà, cuộc đời thiệt kì diệu và tình bạn còn kì diệu hơn nữa phải ko Trang....

hihi, N dzui wóa giờ là sao bi giờ, hem ngủ dc lun, mai chúng mình gặp nhau rùi, hihi mặc dù thứ 4 N thi nhưng kệ lun, ko thể chờ dc nữa, n mún gặp T, mún nói chiện với T thật nhìu, uh..đã mười mấy năm rùi còn gì...

Ngọc thật sự rất hạnh phúc khi T vẫn còn nhớ đến N...thax T nhìu, thax T dzì 1 tình bạn tuyệt vời...

hôm nay N chat voi 1 ng bạn mới wen trong trường N, chẳng hỉu sao thấy ng này...N cũng hem bít nữa, giống như 1 ng cực nhìu kinh nghiệm, N cảm thấy có hơi sợ khi chát ..nhưng rùi dzô blog ban đó, N mới bít bạn đó cũng có 2 ng bạn cực thân thiết..ko ngờ...bạn đó đã nói với bạn của bạn đó 1 câu như vậy...và N cũng mún dùng câu đóa để nói với Trang:

tuổi thơ làm nên con người và kí ức làm nên tình bạn




dù là ai cũng có những ng bạn thân thiết của mình, đầu tiên N đọc blog bạn đó N thật ganh tỵ..nhưng giờ N cũng có bít bao ng ban thật tốt bên cạnh..và trong số đó có Trang

hihi, thế là tụi mình đã gặp nhau rùi, mình đừng để lạc nhau nữa nhá!

hôm nay đúng là 1 ngày dành cho tình bạn- 1 tình cảm đẹp nhất của con ng!


dad! luv u too much!



today is dad's day...then i cant be w u now..i feel so sad...
these days, i got some problems...feel cant stand anymore...
then just now, chat w u...say everything to u, crying....u listen, then say:" ur fault, u are not allowed to be sad, u hv to face w it.."
just 1 sentence, not sweet, not nice..not kind of sentence i need to hear now...but it woke me up
u always like this, dad..always wakes me up in my shadow..something just u can do...only u
u luv me by ur way...and me too...i hug u, say luv u, then u said" children, how old r u alr, better got 1 guy to take u out soon lah, then u cant bother me anymore haha?"dad, is it? haha
u r my coolest dad...i luv u more than i can say..i wanna say thax too u 1000 times..still feel not enough...
cant count how many times u help me solve all my stupid problems..20 yrs alr...how come u dun get bored w ur stupid daughter...haha

i used to plan never open my blog anymore, plan to run away, plan to give up...

but now i open my blog, i run out, stand under the rain, and smile...yah, dad, now even the sky is crying, m smiling w it...
i did all of them just coz of u...this is my present for u on dad's day...open my blog, feel happi, overcome it...i think it is my best present i can give u today...coz i no, if m happi, u will be happi!

i will be strong, will be overcome everything....coz m ur daughter, rite?i will make u proud of me!
Image Hosted by ImageShack.usFree Image Hosting at www.ImageShack.us


Saturday, June 16, 2007

lời nói muộn màng...




Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23

- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45

Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa

Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!


11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

cuộc đời thật ngắn ngủi bạn nhỉ....nếu có yêu một ai đó...tại sao lại còn chần chừ, tại sao lại sợ bị từ chối, tại sao ko đi nói với ng đó ngay bi giờ là bạn yêu ng đó đến mức nào, tại sao lại lun để đến lúc ko thể nữa....


Image Hosted by ImageShack.us Image Hosted by ImageShack.us

lời nói muộn màng...




Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23

- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45

Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa

Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!


11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

cuộc đời thật ngắn ngủi bạn nhỉ....nếu có yêu một ai đó...tại sao lại còn chần chừ, tại sao lại sợ bị từ chối, tại sao ko đi nói với ng đó ngay bi giờ là bạn yêu ng đó đến mức nào, tại sao lại lun để đến lúc ko thể nữa....


Image Hosted by ImageShack.us Image Hosted by ImageShack.us

Wednesday, June 13, 2007

Giả vờ thui, anh nhé!




Image Hosted by ImageShack.us

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: “Thôi, hay là anh cõng…”.

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh…

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Image Hosted by ImageShack.us