Showing posts with label luv. Show all posts
Showing posts with label luv. Show all posts

Friday, January 4, 2008

mưa và nước mắt...

Image Hosted by ImageShack.us



Image Hosted by ImageShack.usAnh là một chàng trai rất phong lưu.Vơí bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh., cho dù biết cô và anh là một cặp. Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo hiện đại như những cô gái đang theo đuổi anh.Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm lo âu. Yêu trong đau khổ.


Image Hosted by ImageShack.usCô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi mưa để dầm mưa, để được cười nói nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích . Nhưng những lúc ấy cô đầu ngăn anh lại.
Anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc:
-Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy ? Anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc
Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời:
- Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm" Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời
- Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn làm ?
Câu hỏi này của anh , cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc , nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.


Image Hosted by ImageShack.usNhưng khoảng thời gian hai người được hạnh phúc bên nhau không kéo dài được bao lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.
Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng anh đang theo đuổi một cái gì đó phù du và đang đánh mất một cái gì đó đáng quí. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ là từ rất lâu cô đã biết anh không thuộc về cô tuyệt đối.


Image Hosted by ImageShack.usAnh giống như một cơn gió, mà gió thì thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lấn cuối cùng. Không hẹn mà trời bất ngờ đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những giọt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thân thương của người con gái mà mình đã yêu và từng phụ lòng, lòng chàng trai bỗng chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa .
Trong khoảnh khắc anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.
Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là cuối cùng và nói:
- Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng ! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày anh cảm thấy vui nhất.

Image Hosted by ImageShack.us Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt thật chặt, cảm nhận bờ vai nhỏ bé của cô đang rung lên vì đau khổ. Rất lâu sau , anh mới lên tiếng :
- Có một điều này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu rồi . Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không để anh dầm mưa cùng em vậy ?

Image Hosted by ImageShack.us Im lặng một hồi lâu , cô gái mới cất tiếng trả lời :
- Bởi vì , em không muốn anh nhận ra rằng ..em đang khóc ...
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa, khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp có lẽ là không muộn nếu như bây giờ anh nhận ra tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho mình...tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt !

bé N khoái bài này lắmc cơ,hihi

Wednesday, November 7, 2007

december..




i used to wait for December..

count down..everyday, every hour..

now, 4 weeks more, December will come..

i feel hurt..

i feel missing someone..so much

even i try to control myself..

the truth will be the truth forever..

this December wont hv u..

i understand it..

bt why?i only wana live in m dream..never wake up, never hv to face w something calls "the truth"

i really wish u were here, by my side..

Tuesday, September 18, 2007

fighting, ya ya, bum bum, bup bup, bep bep^^






Image Hosted by ImageShack.ushihi, m happi coz i got u ..

Image Hosted by ImageShack.usu r always around me...

Image Hosted by ImageShack.uslet me come to you close as i wana be..

Image Hosted by ImageShack.usclose enough for me to feel....

.......ur heart beating.....

Image Hosted by ImageShack.usyou always have a place in my heart....

.....that no one esle can fill..

Image Hosted by ImageShack.us missing u is to make me stronger...

Image Hosted by ImageShack.us luving u is to make me try harder...

to reach my goals...

Image Hosted by ImageShack.us exam is coming...a lot of important decisions are waiting for me...and a lot of hardness also..

Image Hosted by ImageShack.us sometimes i feel that God is unfair for me..but it's not...

Image Hosted by ImageShack.us he gave me my cool family and you, i should say thax to him...i never feel down when i got u guys..never...

Image Hosted by ImageShack.us ya, ya, fighting....to make person who i luv feel proud....

Image Hosted by ImageShack.usfighting to wait for a future...a future got u r by my side...bring me to my sleep...with a sweet dream..1 peaceful sleep in ur warm arms...

Image Hosted by ImageShack.usfighting to make our dream come true!^^




Image Hosted by ImageShack.us

Thursday, August 30, 2007

4 months...




taking MRT going home from Changi Airport..keep seeing my watch

7pm..u alr leave Sing..

4 months more to go..

4 months more to wait..

my weekend will not hv u for long time

go home, look at, everything...got our memories..

feel so lonely..i wana cry again..but..but..

but i will be stronger..will remember all things u said to me

we will try together...

to make our dream come true..

4 months..fight w it...

c ya back again in Dec, my darling

Tuesday, June 19, 2007

mưa sao băng

( một câu chuyện N tình cờ đọc trên internet)


18 năm trước vào một buổi chiều thứ 7




Đó là lần đầu tiên tôi gặp MiMi. Khi đó mẹ ôm chặt tôi vào lòng và nói: “Con trai ngoan, từ nay Mimi sẽ làm em gái của con, sau này con phải chăm sóc cho em nhé”. Tôi nhìn đứa con gái đứng trước mặt mình, khuôn mặt nó trắng hồng bụ bẫm, hai má phúng phính với đôi mắt mở to tròn xoe nhìn tôi, còn cười với vẻ thật ngốc nghếch làm cho tôi cảm thấy xốn con mắt. Thoắt một cái tôi xông lên phía trước nhằm má nó véo một cái thật đau. Mẹ và cô Duy đều giật mình kinh hãi. Con bé ré lên một tiếng rồi òa khóc. Tôi thấy đắc chí vô cùng, nào ngờ mẹ tôi nổi trận lôi đình, đánh tôi một trận lằn cả mông. Đó cũng là trận đầu tiên mẹ đánh tôi đau như thế. Từ đó trở đi, tôi tự lập một lời thề “sắt đá” là đời này kiếp này sẽ coi MiMi như kẻ thù không đội trời chung.





Image Hosted by ImageShack.us




16 năm trước vào 1 ngày chủ nhật






Tin xấu ập đến, chú Duy - Bố của MiMi, người bạn tốt nhất của bố mẹ tôi đã bất ngờ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Khi đó một đứa trẻ như MiMi vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo, hai mắt sũng nước trông rất đáng thương. Với một thằng bé lơn hơn MiMi ba tháng tuổi, tôi tự cho mình hiểu biết mọi chuyện, hiểu được thế nào là “cái chết”.




Kéo vạt áo lau khuôn mặt nhớp nháp đầy nước mắt nước mũi của MiMi, tôi đưa MiMi đi chơi đu quay. Mãi đến khi trời đầy sao, đột nhiên MiMi kéo tay tôi chỉ về phía một ngôi sao băng đang vụt sáng lao về phía cuối chân trời rồi vụt tắt nói: “Kia là bố phải không?”. Tôi bực mình gắt khẽ: “Nói linh tinh!”. Tối hôm đó, mẹ tôi đã một phen hoảng hốt, cho rằng chúng tôi đã bị lạc đường, khi nhìn thấy tôi và MiMi trở về, mẹ òa khóc chạy đến ôm chặt chúng tôi vào lòng. Lại khóc. Đúng là con gái, tôi chẳng bao giờ khóc!





Image Hosted by ImageShack.us






6 năm trước vào một buổi thứ ba


MiMi được bầu làm lớp trưởng. Nhìn MiMi đại diện cho cán bộ lớp đứng lên phát biểu, cái khuôn mặt bầu bĩnh đáng ghét cùng với đôi môi chúm chím không ngừng hoạt động tôi tức nổ con mắt. Trong lòng tôi thầm lến kế hoạch... Sau khi hết giờ học, tôi chạy đến bãi gửi xe tháo van xe đạp của MiMi cho xì hết hơi rồi đắc thắng trở về lớp học. Dù sao nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của MiMi lúc đó cũng làm tôi mãn nguyện phần nào. Tan học, khi chúng tôi cùng nhau đi đến bãi gửi xe, đột nhiên bị một thằng con trai chặn lại trước mắt. Tất nhiên mục tiêu của hắn là MiMi chứ không phải tôi. “Nghe nói bạn mới lên chức lớp trưởng. Chúc mừng bạn!”. Hắn ta nhìn MiMi cười với vẻ nịnh nọt đáng ghét. “MiMi! Có đi nhanh lên không nào?”. Tôi bực mình hét lên. Tên con trai trơ tráo kia có vẻ không để ý gì đến những lời tôi nói: “MiMi, thực ra mình luôn muốn nói với bạn một điều, mình rất thích bạn. Thật đó, bạn là người con gái duy nhất trong lòng mình!”. Lúc này tôi không thể chịu đựng được nữa, liền xông lên phía trước chỉ thẳng vào mặt tên đó không tiếc lời mắng nhiếc: “Mày có thôi ngay không hả? Cái gì mà MiMi là duy nhất của mày. Vớ vẩn! Nghe mà chỉ thấy buồn nôn!” Tên con trai kia hơi sững lại. Hắn ta giương mắt nhìn tôi thách thức: “Thế mày là cái gì của cô ấy? Mày có quyền gì xía vào chuyện của MiMi?. “Tao là... anh trai của MiMi!” tôi gườm mắt nhìn lại hắn, không quên xổ thêm một tràng dọa dẫm trước khi bước đi. Sau cơn hỗn loạn ấy, tôi đạp xe đưa MiMi về nhà. MiMi ngồi ở phía sau vòng tay ôm chặt hông tôi thỏ thẻ: “Nhưng em có phải là em gái của anh đâu?”. Tôi gạt phắt tay MiMi ra một cách thô bạo rồi nói một cách bực bội: Không phải anh thì còn ôm người ta làm gì? Bỏ tay ra! MiMi giận dỗi bỏ xuống xe, hai mắt đỏ hoe không nói gì, lẳng lặng một mình đi bộ trở về nhà. Không ngồi thì thôi, càng khỏe! Con gái thật là rắc rối

Image Hosted by ImageShack.us




3 năm trước vào một ngày thứ tư




Hôm nay sau khi tan học, tôi vội đến bãi gửi xe. Thật kỳ lạ, hai bánh xe của tôi đã bị ai đó làm xì hết hơi tự độ nào. Kẻ nào dám to gan làm chuyện này trong ngày sinh nhật của tôi cơ chứ. Tôi nắm tay giận dữ nhìn khắp chung quanh. “Lên xe em này, anh đèo em nhé!” MiMi từ đâu đi xe đạp đến nhường tay lái cho tôi.



Trên đường đi tôi vẫn lầm lì không nói một lời, MiMi ngược lại làm như không biết chuyện gì khẽ kéo tay áo tôi: “Nghe nói tối nay có mưa sao băng. Anh có thể đưa em đi xem được không?” Tôi gạp phắt: “Thần kinh à, về muộn là bố mẹ lại mắng cho đấy!” Nhưng MiMi có vẻ rất kiên quyết, hai mắt ngân ngấn nước nhìn tôi như cầu khẩn. Lại khóc, từ bé đến lớn nó đều luôn gây phiền phức. Đi thì đi vậy! Trong lòng tôi thầm oán hận MiMi. Và khi có một ngôi sao băng đột nhiên xuất hiện lao vút về phía chân trời, MiMi chợt nhìn tôi rồi bật khóc: “Kia là bố có phải không?” Lần đầu tiên tôi thấy MiMi khóc nhiều đến thế, nước mắt em chảy ướt nhòa khuôn mặt xinh xắn trông thật đáng thương. Lần đầu tiên tôi thấy trái tim mình rung lên những cảm xúc đặc biệt, nhìn MiMi lòng tôi thắt lại, tôi hiểu rằng MiMi cần có tôi che chở biết chừng nào.


Khi trở về, MiMi lại vòng tay ôm chặt lấy hông tôi. Nhưng lần này tôi không phũ phàng gạt tay MiMI ra như trước, mà chỉ nhẹ nhàng nói khẽ: “Ôm chặt vào không ngã”. Tôi lao xe đạp thật nhanh về phía trước, MiMi ngồi phía sau, khuôn mặt rạng rỡ, hai tay ôm tôi rất chặt. Thực ra cảm giác đó dễ chịu biết chừng nào. Tôi thầm mong quãng đường có thể xa hơn nữa...







Image Hosted by ImageShack.us




Một năm trước vào một ngày thứ 5

Hôm nay khi đang cùng lũ bạn đánh bóng chuyền, chợt có một đứa bạn cùng lớp tôi chạy đến òa khóc nói với tôi: “MiMi bị xe đâm trên đường!”. Tôi như kẻ mất trí thục mạng chạy ra đường. MiMi vẫn nằm mê man bất tỉnh, người bê bết máu. Tôi vội ôm chặt lấy MiMi bế em chạy vào bệnh viện. Lúc này tôi mới nậhn ra MiMi lớn thật rồi, cảm giác lần đầu tiên chạm vào da thịt MiMi làm trái tim tôi rung lên những cảm xúc thật kỳ lạ.


MiMi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch vì nất máu, đôi mắt to tròn nhắm chặt. Bác sĩ nói không biết khi nào MiMi sẽ tỉnh lại. Tôi đi tìm một đĩa nhạc của F4, đặt bên cạnh giường em rồi bật to bài hát “Mưa sao băng”. Từng câu hát nhu những lời tâm sự ngọt ngào làm trái tim tôi thắt lại: “Anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”





Image Hosted by ImageShack.us




Vào một buổi chiều thứ 6 tám tháng trước đây



Cuối cùng MiMi đã tỉnh lại, thậm chí còn có vẻ rất tỉnh táo. Lời đầu tiên em nói là: “Anh có thể đưa em đi xem mưa sao băng được không?”. Tôi lắc đầu. “Bởi vì đã có hai người đưa em đi xem sao băng. Một người là bố em, và một người là anh. Bố em đã rời xa em ra đi, và em cũng phải rời xa anh...”. Trái tim tôi thắt lại. Một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng tôi. Đôi mắt em vẫn mơ màng: “Sao băng đẹp nhất khi vụt sáng trong chốc lát, rồi để lại những dấu ấn vĩnh hằng trong kí ức mỗi người...”. Tôi không dám nghe tiếp nữa, liền bật to bài hát “Mưa sao băng”, rồi ôm chặt MiMi vào lòng, cùng F4 hát cho em nghe: “anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”



Sáng sớm hôm sau, MiMi đã rời bỏ tôi ra đi. Trước khi em nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi em nụ hôn đầu đời. Em khẽ mỉm cười hạnh phúc. Cô Duy khóc, mẹ cũng khóc, bố thì không nói gì lẳng lặng ra ngoài. Tôi đã nói rồi, tôi không khóc!


Hôm nay nghe tin thời tiết trên đài có mưa sao băng, tôi lặng lẽ một mình đến nơi chúng tôi thường đến. Những lời MiMi nói như vẫn còn vang vọng đâu đây: “Sau này anh không được đánh nhau với người khác, cũng đừng tháo van xe của em nữa nhé. Mà anh có biết không ? Lốp xe anh vị xì hơi lần trước là do em làm đấy. Bởi vì em muốn anh đèo em đi ngắm mưa sao băng...”. Tôi còn nghe thấy tiếng cười giòn giã của em nữa.




Cuối cùng tôi đã khóc!




Và khi trên bầu trời xuất hiện ngôi sao băng đầu tiên đang lao vút về phía chân trời, trong tôi thầm hỏi: “Là em đó phải không, MiMi?”.

Image

Saturday, June 16, 2007

lời nói muộn màng...




Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23

- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45

Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa

Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!


11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

cuộc đời thật ngắn ngủi bạn nhỉ....nếu có yêu một ai đó...tại sao lại còn chần chừ, tại sao lại sợ bị từ chối, tại sao ko đi nói với ng đó ngay bi giờ là bạn yêu ng đó đến mức nào, tại sao lại lun để đến lúc ko thể nữa....


Image Hosted by ImageShack.us Image Hosted by ImageShack.us

lời nói muộn màng...




Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23

- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45

Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa

Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!


11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

cuộc đời thật ngắn ngủi bạn nhỉ....nếu có yêu một ai đó...tại sao lại còn chần chừ, tại sao lại sợ bị từ chối, tại sao ko đi nói với ng đó ngay bi giờ là bạn yêu ng đó đến mức nào, tại sao lại lun để đến lúc ko thể nữa....


Image Hosted by ImageShack.us Image Hosted by ImageShack.us

Wednesday, June 13, 2007

Giả vờ thui, anh nhé!




Image Hosted by ImageShack.us

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: “Thôi, hay là anh cõng…”.

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh…

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Image Hosted by ImageShack.us

Sunday, June 10, 2007

Cây, lá và gió




Cây

- Nếu có kiếp sau, em sẽ xin thượng đế cho em làm một cái cây, cây gì cũng được, trừ xương rồng

Cô nói với anh, vuốt ve nụ hoa xương rồng mới nở, nói thêm

- … làm một cái cây không ra hoa, không kết trái!

Anh cười, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại là một cái cây?

- Vì cây suốt đời chỉ đứng yên một chỗ.

- Chỉ như vậy thôi ư? Có nhiều thứ đứng yên một chỗ lắm. Tại sao lại là một cái cây?

- Làm một cái cây… vì ở bên cây có lá…

Câu nói của cô bị bỏ lửng. Anh đã đứng đó, sau lưng cô tự lúc nào, và ôm cô vào lòng rất nhẹ…Một đôi tình nhân bình thường sẽ làm gì trong hoàn cảnh này?Hì…nàng sẽ tựa đầu vào vai chàng,và họ hôn nhau, rồi họ đứng đó, rất lâu… lâu đến lúc.. biết chết liền!. Nhưng cô và anh không là một đôi tình nhân, và dù có là một đôi tình nhân thì cũng không là bình thường. Cô chầm chậm gỡ những ngón tay anh ra, chầm chậm bước lên một bước, …Ban công chiều lộng gió.

Anh đã ở bên cạnh cô bao lâu rồi nhỉ? Từ ngày đầu tiên cô giành đồ chơi của anh lúc 2 tuổi, đến nay đã được 18 năm 7 tháng 1 tuần và 2 ngày.Cô cười nhẹ, hóa ra cô và anh đã ở bên nhau nhiều như thế. Nhưng liệu ngày mai, tuần sau,.. cô có thể tiếp tục ở bên anh được không?

Cô vẫn nhớ, nhớ như in cái ngày đen tối ấy. Ngày cô tròn 16 tuổi, đang ngủ ngoan, ngủ êm đềm với những giấc mơ tuyệt đẹp… Thì lão cha dượng bước vào và lão, chính lão….đã cứơp đi của cô tất cả. Cô rơi, cứ thế mà rơi… rơi xa ánh sáng, rơi xa anh, rơi đến 1 nơi tối tăm, hôi thối, nhầy nhụa,… Ah……. Cô choàng mình tỉnh dậy. Thở dốc.. lại mơ, giấc mơ quái ác. Cô vẫn ở trong căn phòng của mình. Còn anh vẫn ở ngay kia, ô cửa số màu xanh nhà đối diện. Vậy mà với cô, anh xa quá, xa đến xé lòng. Cô nhớ anh, cô yêu anh nhiều lắm,anh biết không? Nhưng yêu anh nhiều bao nhiêu, cô càng không thể ở bên anh nhiều bấy nhiêu. Bùn cười nhỉ…vì bùn mà vẫn phải mỉm cười…

Cô ngồi bệch trước cửa, mắt hướng ra ban công. Cô bất động, để mặc những vì sao, bầu trời đêm, mây, rồi nắng chạy qua mắt. Cô nghĩ về anh, nghĩ về một “nhóc” nào đó anh hay kể: “Nhóc có nụ cười rất tươi, xinh xắn và hồn nhiên như gió vậy”.Có lẽ nụ cười có thể lây từ người này sang người khác, nên từ khi gặp nhóc, anh cười nhiều hơn hẳn. Cô chạnh lòng, bất giác so sánh: “Ở bên cô hay ở bên nhóc anh sẽ hạnh phúc hơn ?”. Câu trả lời là: “Nhóc”. Ừ, cây yếu ớt không thể đem lại hạnh phúc cho lá, tại sao cứ mãi giữ lá ở bên cây? Giữ lá lại để lá mỗi ngày một khô héo, vàng úa sao? Cây có thể để cho lá bay đi, sẽ để cholá bay đi…bay theo gió cũng nên…

Trời sáng rồi. Cô phải đi thôi, passport, vé máy bay, hành lý đầy đủ cả. Cô ôm hôn mẹ, bước lên taxi, không nhìn cửa sổ nhà đối diện…. ra đi.

Trên máy bay, cô viết 1 lá thư cho anh:

“ Nếu có kiếp sau, em sẽ xin thượng đế cho em làm một cái cây. Vì cây suốt đời đứng yên một chỗ. Cây sẽ không bao giờ từ chối vòng tay của anh. Cây sẽ không bao giờ biết lùi lại một bước. Cây cũng sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi anh…. Em sẽ làm một cái cây không ra hoa, không kết trái (- xương rồng). Làm một cái cây chỉ cần có lá. Một cái cây mạnh mẽ, mãi mãi giữ cho lá xanh tươi”



Bởi vì cô gái anh yêu thích làm một cái cây. Nên anh sẽ là một chiếc lá. Nhưng giờ phút này đây, anh đau đớn tự hỏi: “Một chiếc lá có thể ở bên cây mãi không?”….. Anh nén tiếng thở dài, bước lên xe trong vô thức. Đường phố chiều cuối tuần nhộn nhịp và đầy màu sắc. Trái tim anh đã từng nhộn nhịp như thế khi lần đầu tiên anh gặp cô, đã từng đầy màu sắc như thế khi anh ở bên cô. Nhưng… giờ đây…

Anh yêu cô, một tình yêu duy nhất… mãi mãi không đổi thay. Anh biết cô cũng yêu anh. Nhưng anh không hiểu… không tài nào hiểu được tại sao cô cứ bứơc lùi khi anh bước tới, tại sao cô cứ nửa đến nửa đi… Và tại sao cô cứ thích làm một cái cây không có hoa, không có trái. Những câu hỏi, những cảm giác…nó khiến anh………

Rầm……..anh loạng choạng tay lái. Anh vừa đâm phải một cô gái. Anh dựng xe, chạy đến:

- Em có sao không? Có bị thương ở đâu không? Anh chở đi bệnh viện nhé

- Em không sao, không trầy xước gì hết….

Anh gặp nhóc lần đầu tiên trong tình huống như thế. Ở nhóc anh tìm được một cảm giác rất wen. Anh hay chọc nhóc cười, vì thích ngắm nụ cười của nhóc. Nụ cười giống hệt nụ cười của cô … trước cái ngày tồi tệ đó. Giá như anh biết, cô sẽ không bao giờ cười nữa, anh sẽ làm cô cười nhiều hơn. Giá như anh có thể làm được điều gì đó để bảo vệ nụ cười của cô. Giá như anh được nhìn thấy cô cười một lần nữa…

Anh hay kể cô nghe về nhóc, về nụ cười của nhóc. Để làm cô vui hơn, nhắc cô nhớ lại ngày xưa tươi đẹp, hạnh phúc đến thế nào. Để cô biết rằng, anh không quan tâm đến quá khứ, đó chỉ là một tai nạn… điều quan trọng là anh yêu cô. Để…. Nhưng cô đã không hiểu, hay cố tình không hiểu… Cô đi, vào một ngày không hẹn trước, đến một nơi anh không biết được và không bao giờ tìm được. Anh cay đắng, tự hỏi mình: “Lá rời cây vì cây không giữ lá lại, hay tại gió mà lá bay đi?”

Gió

Nhóc dễ thương, tinh nghịch, yêu đời như gió vậy… Và giống tất cả cô gái 18 khác, nhóc mong muốn tìm được Mr. Right của riêng mình. Ừ thì, thật ra có nhiều vệ tinh quay xung quanh nhóc lắm, và ai cũng tốt, cũng có ưu điểm riêng. Nhưng nhóc vẫn cứ lắc đầu, đung đưa tóc đuôi gà thấy ghét. Bởi vì… những ngừoi đó không phải là “người được chọn”. Nhiều lần, nhóc cũng tự hỏi: “Trên đời này có điều gì có thể giữ chân gió lại không?”.

Nhóc chẳng cần tìm ở đâu xa, câu trả lời ấy đâm sầm vào nhóc vào một chìêu cuối tuần đáng nhớ. Anh không đẹp, không đặc biệt nhưng anh là tất cả những gì nhóc cần. Nhóc dành nhiều thời gian ở bên anh. Nhóc vẽ anh, viết blog về anh, nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối, tặng quà, đi dạo phố cùng anh… Túm lại là nhóc làm tất cả những gì một con nhóc có thể làm cho anh.

Để làm gì ư? Chỉ đơn giản là nhóc muốn kéo anh trở về với hiện tại, với những điều vui vẻ, hạnh phúc. Vì lần đầu tiên gặp anh, trông anh thất thần, lạc lõng quá. Vì đôi mắt anh ẩn chứa một nỗi bùôn đau kéo dài đã rất rất lâu. Vì nhóc muốn chạm tay vào trái tim anh rất nhẹ. Vì nhóc muốn anh dành 1/1000000 s chỉ để nhớ về nhóc thôi…

Anh hỏi nhóc:

- Một chiếc lá có thể muôn đời ở trên cây không?

Nhóc phì cười.

- Đương nhiên lá không, trừ phi đó là lá giả, cây giả.

Anh nói với nhóc mà như nói với chính mình: “Một chiếc lá có thể mãi mãi bay theo gió?”

Nhóc chẳng hiểu anh nói gì, anh cứ hay nói về một câu chuyện nào đấy giữa “Cây, lá và gió”, rồi “kiếp sau” nữa mới ghê (hìhì) . Những lúc như thế, nhóc chỉ cười. Để mặc anh với những suy nghĩ của riêng anh.

Một ngày, nhóc nhận được 1 tin nhắn ngắn củn và khó hiểu: “Cây đi rồi”. Anh biến mất, không để lại dấu vết gì. Nhóc tìm, ra sức tìm, gọi điện thì khóa máy, nhà thì đóng cửa kín mít, nhóc lại không biết anh làm ở đâu. Lo, bùn, khóc. Một thời gian dài , anh bỗng xuất hiện với 1 tin nhắn cũng khó hiểu không kém: “Cây, lá và gió_ quán X, Y giờ”.

Nhóc đến sớm, mừng xiết bao vì được gặp anh. Nhóc cười, cười toe tóet.Anh bắt đầu kể câu chuyện của Cây, lá và gió… Nhóc im lặng, lắng nghe,…Lúc anh kết thúc câu chuyện, cũng là lúc nước mắt nhóc lăn dài. Nhóc không nói gì, lặng lẽ bước khỏi quán. Một quãng xa, nhóc cầm máy, nhắn cho anh một câu hỏi:

“Gió ngừng thổi nên lá ngừng bay hay vì lá ngừng bay mà gió không thổi nữa?”

Nhóc khóa trái cửa phòng, cách ly mình với thế giới bên ngoài, rửa mặt bằng nước mắt trong một ngày. Và sau đó, trở lại với cuộc sống của một cơn gió, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn yêu anh trong từng nhịp đập trái tim mình. Bởi vì nhóc không thể tìm được điều gì khác có thể bắt gió dừng lại ngoài anh. Ừ… gió vô hình, vô sắc. Khi nhìn thấy lá lung lay, người ta mới biết rằng đang có gió ở đó. Thế nên, lá ơi, anh biết không, bởi vì anh là một chiếc lá, nên bản thân anh nói cho nhóc biết rằng: “Sự tồn tại của nhóc là đây, bên cạnh anh”.

Hôm nay nhóc là gió. Ngày mai tiếp tục là gió. Và kiếp sau vẫn là gió. Là một con gió tồn tại bên lá, mãi mãi.


Anh gặp nhóc ở một quán cafê, không gian sân vườn, có cây, lá và gió. Anh bắt đầu kể, bằng giọng của người kể một câu chuyện cổ tích:

“Một chiếc lá từ khi được sinh ra, đã ở bên cạnh cây. Lá chỉ bíêt đến 1 mình cây trong suốt cuộc đời nó. Còn gió, gió làm lá xao động. Nhưng lá không bay theo gió được,nhóc biết không? Dù gió có thổi mạnh đến thế nào thì lá cũng không thể bay cao như gió được. Một chiếc lá khi lìa cành, sẽ theo lực hút của trái đất, và rơi xuống dưới gốc cây. Có thể trong quá trình rơi xuống sẽ đung đưa theo gió một chút. Nhưng cuối cùng, lá vẫn ở bên cây, mãi mãi ở bên cây. Lá sẽ phân hủy, trở thành chất dinh dưỡng để nuôi cây.…. Gió tự do mà, cứ bay đi đi, đừng dừng lại, đừng ngừng thổi vì một chiếc lá…..”

Anh kết thúc câu chuyện như thế. Đó cũng là những gì anh lựa chọn. Lựa chọn con đường tự làm khổ mình. Con đường trở thành một chiếc lá chỉ cần có cây. Và dù kiếp này, hay kiếp sau, vì cô gái anh yêu thích làm một cái cây, nên anh sẽ là một chiếc lá. Một chiếc lá mãi mãi ở bên
cây.


Thursday, June 7, 2007

Chuyện tình ly và nước




Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"

Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"

Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.

Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.

Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.

Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?


Tuesday, June 5, 2007

i luv u^0^





For some folks the color of love is RED ... fiery and hot,

For others the color is BLUE ... placid and calm,

For some it's YELLOW... caring but cautious,

For others it's ORANGE ... rich and fruitful,

For some the color is LAVENDER ... gentle and kind,

For others it's PURPLE ... sacrificing and giving,

For some it's GREEN ... with its go, go, go,

For others the color is WHITE ... pure and undefiled.

But for me the color is RAINBOW ...

RED and BLUE, YELLOW and ORANGE,

LAVENDER and PURPLE, GREEN and WHITE.

The RAINBOW painted by GOD is a symbol of forever-love.

And as long as there is sunshine and rain there will always be

RAINBOWS.

And as long as there are

RAINBOWS

there will always be forever-love for you.

MyGlitterRomance.com - Glitter Graphics, Myspace Icons, MySpace Graphics, MySpace Codes, MySpace Layouts, Piczo Icons, Glitter Words