Thursday, April 29, 2010

......

Hôm nay là ngày gì ah, mình cảm thấy khó chịu ngay từ sáng đến giờ..

Ngồi làm mà đầu óc cứ quay vòng vòng, thấy mệt mõi quá và toàn gặp chuyện gì đâu không ah...Có ng còn nói thẳng vào mặt mình là mình còn nhỏ, đáng tuổi con ông thôi thì làm dc gì?


Biết là chuyện ko đáng để bực mình nhưng vẫn thấy khó chịu.haizz, chắc tại đang bệnh...

Nhức đầu quá, ước gì mình được ngủ 1 giấc thật dài bây giờ nhỉ....

Sunday, April 25, 2010

1 đêm dài....

Một ngày chạy lanh quanh, mệt lắm mà tối qua ko ngủ dc...

Nghe chuyện buồn của Đ,thấy ngạc nhiên, tự trách mình từ đó đến giờ sao mình vô tâm quá...chẳng biết an ủi Đ thế nào, chỉ ngồi im lặng lắng nghe.

Có 1 việc mình nghĩ là mình quá ảo tưởng rồi,hihi, chắc tại con gái lâu lâu trí tưởng tượng phong phú quá, bay bay tùm lum

Tối qua tự nhiên nhớ chuyện cũ,nước mắt chảy mãi ko cầm dc...mình ko níu kéo, mãi mãi ko..Mình chấp nhận sự thật, chỉ ước ao mình có thể tạm quên đi, tạm đừng chạm vào quá khứ đã từng quá hạnh phúc ấy...

Người ấy là người mình sẽ nhớ suốt đời này dù chuyện gì xảy ra đi nữa..

3 tuần đã trôi qua, nhẹ nhàng hơn mình tưởng, chắc tại có 1 người luôn bên mình..mình nghĩ mình cũng thật may mắn..cám ơn bạn lắm, thiệt đấy....Gặp bạn mình toàn la bạn thôi,nhưng thật tình mình rất cám ơn bạn đã cùng mình vượt qua quãng thời gian khó khăn này.

Kể cũng lạ, muốn khóc mà gặp bạn là mình cười...Qua nhà bạn vào washroom mình khóc, vậy mà vừa bước ra khỏi, ra gặp bạn lại mắc cười hihi..chắc tại mặt bạn mắt cười quá ah..

Cuộc sống vẫn tiếp tục, sắp tới mình sẽ bận lắm đây..thôi cố lên vậy, hi vọng mình sẽ ko khóc nữa, 23 tuổi rồi, vẫn còn mít ướt quá...

Wednesday, April 21, 2010

biển và em

Hình như mình đã kỳ vọng quá nhiều thì phải...Để đến khi không được,mình thấy thất vọng.

Đọc được tin nhắn, đêm thứ ba liên tiếp mình không ngủ được..Từ " quan trọng" trong tin nhắn ấy cứ làm mình suy nghĩ mãi..Ước gì mình có thể tìm được một người mà mình thật sự quan trọng đối với họ.

Nhưng đã sao chứ, chỉ là bạn thôi mà, có thể rất thân, có thể đã từng ngồi rất gần nhau, có thể kể nhau nghe rất nhiều chuyện...Thật ra mình cũng ko hiểu cảm xúc của mình hiện giờ là thế nào nữa..Nhưng chắc chắn lần này mình sẽ không vội vã, sẽ phải chọn đúng người, sẽ ko 1 lần nữa phải chia tay.

Thật ra bạn ấy vẫn ko hiểu mình, bạn đó nói hiện nay mình đã khá hơn, đã vui hơn. Mình thấy lúc nào mình cũng vui mà, chưa bao giờ mình tỏ ra buồn trước mặt mọi người...sao thế nhỉ, mình kỳ vọng quá cao ng ta phải hiểu mình??

Lỗi ko phải vì ai khác, lý do rất chính đáng,nhưng mình vẫn thấy buồn...

Nhớ biển, thích đi biển..Nhưng sắp bị bệnh rồi, mệt quá, ko biết mai có tự đi biển 1 mình được ko?Nhưng sẽ cố gắng,những lúc thế này, chỉ có mỗi biển làm bạn..

Friday, April 16, 2010

Nhớ Đà Lạt


Trong một khoảng thời gian ngắn nhưng quá nhiều chuyện xảy ra.Hình như cái đầu nhỏ bé của mình ko kịp nhận biết và xử lý thế nào thì phải..

Giờ mình ngồi trong văn phòng, nghĩ về 1 weekend với rất nhiều việc phải làm xong..Ước gì giờ mình dc đi Đà lạt,được uống 1 ly sữa đậu nành nóng, được ăn thịt nướng, dc chụp hình, dc nhìn hoa, dc ai đó ôm vào lòng khóc 1 lần cho đã...

Mình thích khóc, đơn giản vì khóc xong ngủ rất ngon, khóc xong cảm thấy mình vượt qua dc...Nhưng dạo này mình khó khóc lắm...Lần trước đi VT với C lùn và Đ..nghĩ là sẽ khóc dc nhưng cuối cùng cũng ko..là bạn thân với nhau đấy...nhưng sao có 1 số chuyện mãi ko thể chia sẻ dc...Chắc do mình, mình khó hiểu quá mà.

Cuộc sống là vậy..có vui cũng có buồn...nhưng những lúc khó khăn, mình vẫn cảm thấy mình quá yếu đuối...chắc mình còn phải trưởng thành hơn nhiều..vẫn còn quá trẻ con để chấp nhận cuộc sống...

Friday, April 9, 2010

Những thiên thần nhỏ

Mỗi lần mình cảm thấy cuộc sống quá bất công, mỗi lần nước mắt mình sắp rơi, mình lại tìm đến blog Ước mơ của Thúy..

Nhìn các em nhỏ bé, yếu ớt chống chọi với bệnh tật, mình lại thấy nỗi buồn của mình quá bé nhỏ.Chẳng biết đó có phải là 1 suy nghĩ ích kỹ ko...Nhưng các em đã mang đến cho mình 1 sức mạnh thần kỳ, để mình ko khóc nữa

Sao mình thấy bất lực quá, làm dc gì để giúp các em đây?

Nước mắt rơi ko kiềm được khi mình viết những dòng này, tim mình quặn lại khi nhận được tin 1 thiên thần nữa về trời, tay mình lạnh cóng, type chữ mà sai hoài

Cuộc đời ơi đừng tàn nhẫn thế..

Tuesday, April 6, 2010

tìm kiếm một ngày nắng trở lại

Cuối cùng thì mình cũng tìm dc 1 blog mà mình có thể chia sẻ.

Chẳng biết nói sao, lần này có 1 cái gì đó chấp nhận sự thật, ko còn mơ mộng như những lần trước nữa..

Cuộc hành trình ấy, cuối cùng mình đã thua...Uh thì thua vậy, chấp nhận nó bình tĩnh, ko khóc cũng ko trách lỗi tại ai.Nước mắt như đã cạn để nhường cho những cảm xúc khác.

Chỉ cầu mong mình có thể trở lại bình thường sớm, có một nụ cười thật sự vui vẻ..

Cố lên chiaki :)