Friday, April 16, 2010
Nhớ Đà Lạt
Trong một khoảng thời gian ngắn nhưng quá nhiều chuyện xảy ra.Hình như cái đầu nhỏ bé của mình ko kịp nhận biết và xử lý thế nào thì phải..
Giờ mình ngồi trong văn phòng, nghĩ về 1 weekend với rất nhiều việc phải làm xong..Ước gì giờ mình dc đi Đà lạt,được uống 1 ly sữa đậu nành nóng, được ăn thịt nướng, dc chụp hình, dc nhìn hoa, dc ai đó ôm vào lòng khóc 1 lần cho đã...
Mình thích khóc, đơn giản vì khóc xong ngủ rất ngon, khóc xong cảm thấy mình vượt qua dc...Nhưng dạo này mình khó khóc lắm...Lần trước đi VT với C lùn và Đ..nghĩ là sẽ khóc dc nhưng cuối cùng cũng ko..là bạn thân với nhau đấy...nhưng sao có 1 số chuyện mãi ko thể chia sẻ dc...Chắc do mình, mình khó hiểu quá mà.
Cuộc sống là vậy..có vui cũng có buồn...nhưng những lúc khó khăn, mình vẫn cảm thấy mình quá yếu đuối...chắc mình còn phải trưởng thành hơn nhiều..vẫn còn quá trẻ con để chấp nhận cuộc sống...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment