Sunday, June 10, 2007

Cây, lá và gió




Cây

- Nếu có kiếp sau, em sẽ xin thượng đế cho em làm một cái cây, cây gì cũng được, trừ xương rồng

Cô nói với anh, vuốt ve nụ hoa xương rồng mới nở, nói thêm

- … làm một cái cây không ra hoa, không kết trái!

Anh cười, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại là một cái cây?

- Vì cây suốt đời chỉ đứng yên một chỗ.

- Chỉ như vậy thôi ư? Có nhiều thứ đứng yên một chỗ lắm. Tại sao lại là một cái cây?

- Làm một cái cây… vì ở bên cây có lá…

Câu nói của cô bị bỏ lửng. Anh đã đứng đó, sau lưng cô tự lúc nào, và ôm cô vào lòng rất nhẹ…Một đôi tình nhân bình thường sẽ làm gì trong hoàn cảnh này?Hì…nàng sẽ tựa đầu vào vai chàng,và họ hôn nhau, rồi họ đứng đó, rất lâu… lâu đến lúc.. biết chết liền!. Nhưng cô và anh không là một đôi tình nhân, và dù có là một đôi tình nhân thì cũng không là bình thường. Cô chầm chậm gỡ những ngón tay anh ra, chầm chậm bước lên một bước, …Ban công chiều lộng gió.

Anh đã ở bên cạnh cô bao lâu rồi nhỉ? Từ ngày đầu tiên cô giành đồ chơi của anh lúc 2 tuổi, đến nay đã được 18 năm 7 tháng 1 tuần và 2 ngày.Cô cười nhẹ, hóa ra cô và anh đã ở bên nhau nhiều như thế. Nhưng liệu ngày mai, tuần sau,.. cô có thể tiếp tục ở bên anh được không?

Cô vẫn nhớ, nhớ như in cái ngày đen tối ấy. Ngày cô tròn 16 tuổi, đang ngủ ngoan, ngủ êm đềm với những giấc mơ tuyệt đẹp… Thì lão cha dượng bước vào và lão, chính lão….đã cứơp đi của cô tất cả. Cô rơi, cứ thế mà rơi… rơi xa ánh sáng, rơi xa anh, rơi đến 1 nơi tối tăm, hôi thối, nhầy nhụa,… Ah……. Cô choàng mình tỉnh dậy. Thở dốc.. lại mơ, giấc mơ quái ác. Cô vẫn ở trong căn phòng của mình. Còn anh vẫn ở ngay kia, ô cửa số màu xanh nhà đối diện. Vậy mà với cô, anh xa quá, xa đến xé lòng. Cô nhớ anh, cô yêu anh nhiều lắm,anh biết không? Nhưng yêu anh nhiều bao nhiêu, cô càng không thể ở bên anh nhiều bấy nhiêu. Bùn cười nhỉ…vì bùn mà vẫn phải mỉm cười…

Cô ngồi bệch trước cửa, mắt hướng ra ban công. Cô bất động, để mặc những vì sao, bầu trời đêm, mây, rồi nắng chạy qua mắt. Cô nghĩ về anh, nghĩ về một “nhóc” nào đó anh hay kể: “Nhóc có nụ cười rất tươi, xinh xắn và hồn nhiên như gió vậy”.Có lẽ nụ cười có thể lây từ người này sang người khác, nên từ khi gặp nhóc, anh cười nhiều hơn hẳn. Cô chạnh lòng, bất giác so sánh: “Ở bên cô hay ở bên nhóc anh sẽ hạnh phúc hơn ?”. Câu trả lời là: “Nhóc”. Ừ, cây yếu ớt không thể đem lại hạnh phúc cho lá, tại sao cứ mãi giữ lá ở bên cây? Giữ lá lại để lá mỗi ngày một khô héo, vàng úa sao? Cây có thể để cho lá bay đi, sẽ để cholá bay đi…bay theo gió cũng nên…

Trời sáng rồi. Cô phải đi thôi, passport, vé máy bay, hành lý đầy đủ cả. Cô ôm hôn mẹ, bước lên taxi, không nhìn cửa sổ nhà đối diện…. ra đi.

Trên máy bay, cô viết 1 lá thư cho anh:

“ Nếu có kiếp sau, em sẽ xin thượng đế cho em làm một cái cây. Vì cây suốt đời đứng yên một chỗ. Cây sẽ không bao giờ từ chối vòng tay của anh. Cây sẽ không bao giờ biết lùi lại một bước. Cây cũng sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi anh…. Em sẽ làm một cái cây không ra hoa, không kết trái (- xương rồng). Làm một cái cây chỉ cần có lá. Một cái cây mạnh mẽ, mãi mãi giữ cho lá xanh tươi”



Bởi vì cô gái anh yêu thích làm một cái cây. Nên anh sẽ là một chiếc lá. Nhưng giờ phút này đây, anh đau đớn tự hỏi: “Một chiếc lá có thể ở bên cây mãi không?”….. Anh nén tiếng thở dài, bước lên xe trong vô thức. Đường phố chiều cuối tuần nhộn nhịp và đầy màu sắc. Trái tim anh đã từng nhộn nhịp như thế khi lần đầu tiên anh gặp cô, đã từng đầy màu sắc như thế khi anh ở bên cô. Nhưng… giờ đây…

Anh yêu cô, một tình yêu duy nhất… mãi mãi không đổi thay. Anh biết cô cũng yêu anh. Nhưng anh không hiểu… không tài nào hiểu được tại sao cô cứ bứơc lùi khi anh bước tới, tại sao cô cứ nửa đến nửa đi… Và tại sao cô cứ thích làm một cái cây không có hoa, không có trái. Những câu hỏi, những cảm giác…nó khiến anh………

Rầm……..anh loạng choạng tay lái. Anh vừa đâm phải một cô gái. Anh dựng xe, chạy đến:

- Em có sao không? Có bị thương ở đâu không? Anh chở đi bệnh viện nhé

- Em không sao, không trầy xước gì hết….

Anh gặp nhóc lần đầu tiên trong tình huống như thế. Ở nhóc anh tìm được một cảm giác rất wen. Anh hay chọc nhóc cười, vì thích ngắm nụ cười của nhóc. Nụ cười giống hệt nụ cười của cô … trước cái ngày tồi tệ đó. Giá như anh biết, cô sẽ không bao giờ cười nữa, anh sẽ làm cô cười nhiều hơn. Giá như anh có thể làm được điều gì đó để bảo vệ nụ cười của cô. Giá như anh được nhìn thấy cô cười một lần nữa…

Anh hay kể cô nghe về nhóc, về nụ cười của nhóc. Để làm cô vui hơn, nhắc cô nhớ lại ngày xưa tươi đẹp, hạnh phúc đến thế nào. Để cô biết rằng, anh không quan tâm đến quá khứ, đó chỉ là một tai nạn… điều quan trọng là anh yêu cô. Để…. Nhưng cô đã không hiểu, hay cố tình không hiểu… Cô đi, vào một ngày không hẹn trước, đến một nơi anh không biết được và không bao giờ tìm được. Anh cay đắng, tự hỏi mình: “Lá rời cây vì cây không giữ lá lại, hay tại gió mà lá bay đi?”

Gió

Nhóc dễ thương, tinh nghịch, yêu đời như gió vậy… Và giống tất cả cô gái 18 khác, nhóc mong muốn tìm được Mr. Right của riêng mình. Ừ thì, thật ra có nhiều vệ tinh quay xung quanh nhóc lắm, và ai cũng tốt, cũng có ưu điểm riêng. Nhưng nhóc vẫn cứ lắc đầu, đung đưa tóc đuôi gà thấy ghét. Bởi vì… những ngừoi đó không phải là “người được chọn”. Nhiều lần, nhóc cũng tự hỏi: “Trên đời này có điều gì có thể giữ chân gió lại không?”.

Nhóc chẳng cần tìm ở đâu xa, câu trả lời ấy đâm sầm vào nhóc vào một chìêu cuối tuần đáng nhớ. Anh không đẹp, không đặc biệt nhưng anh là tất cả những gì nhóc cần. Nhóc dành nhiều thời gian ở bên anh. Nhóc vẽ anh, viết blog về anh, nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối, tặng quà, đi dạo phố cùng anh… Túm lại là nhóc làm tất cả những gì một con nhóc có thể làm cho anh.

Để làm gì ư? Chỉ đơn giản là nhóc muốn kéo anh trở về với hiện tại, với những điều vui vẻ, hạnh phúc. Vì lần đầu tiên gặp anh, trông anh thất thần, lạc lõng quá. Vì đôi mắt anh ẩn chứa một nỗi bùôn đau kéo dài đã rất rất lâu. Vì nhóc muốn chạm tay vào trái tim anh rất nhẹ. Vì nhóc muốn anh dành 1/1000000 s chỉ để nhớ về nhóc thôi…

Anh hỏi nhóc:

- Một chiếc lá có thể muôn đời ở trên cây không?

Nhóc phì cười.

- Đương nhiên lá không, trừ phi đó là lá giả, cây giả.

Anh nói với nhóc mà như nói với chính mình: “Một chiếc lá có thể mãi mãi bay theo gió?”

Nhóc chẳng hiểu anh nói gì, anh cứ hay nói về một câu chuyện nào đấy giữa “Cây, lá và gió”, rồi “kiếp sau” nữa mới ghê (hìhì) . Những lúc như thế, nhóc chỉ cười. Để mặc anh với những suy nghĩ của riêng anh.

Một ngày, nhóc nhận được 1 tin nhắn ngắn củn và khó hiểu: “Cây đi rồi”. Anh biến mất, không để lại dấu vết gì. Nhóc tìm, ra sức tìm, gọi điện thì khóa máy, nhà thì đóng cửa kín mít, nhóc lại không biết anh làm ở đâu. Lo, bùn, khóc. Một thời gian dài , anh bỗng xuất hiện với 1 tin nhắn cũng khó hiểu không kém: “Cây, lá và gió_ quán X, Y giờ”.

Nhóc đến sớm, mừng xiết bao vì được gặp anh. Nhóc cười, cười toe tóet.Anh bắt đầu kể câu chuyện của Cây, lá và gió… Nhóc im lặng, lắng nghe,…Lúc anh kết thúc câu chuyện, cũng là lúc nước mắt nhóc lăn dài. Nhóc không nói gì, lặng lẽ bước khỏi quán. Một quãng xa, nhóc cầm máy, nhắn cho anh một câu hỏi:

“Gió ngừng thổi nên lá ngừng bay hay vì lá ngừng bay mà gió không thổi nữa?”

Nhóc khóa trái cửa phòng, cách ly mình với thế giới bên ngoài, rửa mặt bằng nước mắt trong một ngày. Và sau đó, trở lại với cuộc sống của một cơn gió, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn yêu anh trong từng nhịp đập trái tim mình. Bởi vì nhóc không thể tìm được điều gì khác có thể bắt gió dừng lại ngoài anh. Ừ… gió vô hình, vô sắc. Khi nhìn thấy lá lung lay, người ta mới biết rằng đang có gió ở đó. Thế nên, lá ơi, anh biết không, bởi vì anh là một chiếc lá, nên bản thân anh nói cho nhóc biết rằng: “Sự tồn tại của nhóc là đây, bên cạnh anh”.

Hôm nay nhóc là gió. Ngày mai tiếp tục là gió. Và kiếp sau vẫn là gió. Là một con gió tồn tại bên lá, mãi mãi.


Anh gặp nhóc ở một quán cafê, không gian sân vườn, có cây, lá và gió. Anh bắt đầu kể, bằng giọng của người kể một câu chuyện cổ tích:

“Một chiếc lá từ khi được sinh ra, đã ở bên cạnh cây. Lá chỉ bíêt đến 1 mình cây trong suốt cuộc đời nó. Còn gió, gió làm lá xao động. Nhưng lá không bay theo gió được,nhóc biết không? Dù gió có thổi mạnh đến thế nào thì lá cũng không thể bay cao như gió được. Một chiếc lá khi lìa cành, sẽ theo lực hút của trái đất, và rơi xuống dưới gốc cây. Có thể trong quá trình rơi xuống sẽ đung đưa theo gió một chút. Nhưng cuối cùng, lá vẫn ở bên cây, mãi mãi ở bên cây. Lá sẽ phân hủy, trở thành chất dinh dưỡng để nuôi cây.…. Gió tự do mà, cứ bay đi đi, đừng dừng lại, đừng ngừng thổi vì một chiếc lá…..”

Anh kết thúc câu chuyện như thế. Đó cũng là những gì anh lựa chọn. Lựa chọn con đường tự làm khổ mình. Con đường trở thành một chiếc lá chỉ cần có cây. Và dù kiếp này, hay kiếp sau, vì cô gái anh yêu thích làm một cái cây, nên anh sẽ là một chiếc lá. Một chiếc lá mãi mãi ở bên
cây.


5 comments:

♪ღjade♥nguyenღ♪ said...

ss thích kết thúc như vậy...dù có thích gió, lá vẫn sẽ mãi mãi thuộc về cây...

Silent_ControL said...

ghét gió ^^ nhưng vẫn thích là 1 cơn gió tự do

Jinny Jinny said...

sis ơi...bùn wá đi...sis có thix kết cục như vậy ko sis...

Jinny Jinny said...

bữa nào cho e chôm wa blog nhá sis ^^

BIG BANG said...

dao nay N viet blog y nghia wa,chac bua na`o phai chom moi duoc,hehehhe