lại 1 ngày nữa đến East coast..
chẳng hỉu sao mình lại iu biển thế, cứ như thói quen suốt 2 năm, cứ mỗi lần thấy mệt mỏi là lại chỉ nghĩ đến biển mà thôi
hum nay, lại vẫn thế , lại staking..nhưng cảm giác sợ lắm dù đây là lần thứ 6 staking rùi..nhưng đây là lần sợ nhất..vì đây là lần đầu tiên mình staking theo đúng nghĩa 1 mình...ko 1 bàn tay ai nắm chặt tay mình như xưa nữa..và cũng ko còn ai đỡ mình khi mình ngã
nhưng vẫn staking..chậm chậm..ko phải mình ko mún staking nhanh, chỉ cảm thấy mún tách khỏi mọi ng..cảm nhận rõ nhất về biển..và nhìn thật kĩ những nơi đầy kĩ niệm
với mình EC còn hơn 1 nơi chỉ để đến chơi, EC chứa đựng bao nhiu kĩ niệm suốt 2 năm wa..
staking chậm chậm..nghe gió lùa vào tai...
ở mỏm đá đó, mình đã từng cùng a Hào ngồi, ngắm biển, đợi mặt trời mọc
ở đó, giao thừa năm nào, coolie ngồi chờ mặt trời mọc đầu tiên của năm mới, rùi mệt wá lấy báo rải ra ngủ
ở đó, có a Tuấn, Tín ,Hà, a Quân..cùng ngồi chơi buzz , cùng dựng lều cắm trại..cùng cười, và mình cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của ai đó
ở đó, có 4 ng nhảy xún biển...giữa lúc trời đã gần tối nhưng vẫn cảm giác rất an toàn và nc biển ấm đến lạ kì
và ngay trên con đường này, đã từng có 1 bàn tay nắm mình thật chặt..dù có té cũng ko buông mình ra, bàn tay đỡ mình dậy rồi lo lắng hỏi mình có đau ko?
và cứ như thế , staking với bao kỉ niệm..để rồi cuối cùng mình cũng mệt..cũng té..mãi ko đứng dậy dc..ko bít làm thế nào..chỉ chực khóc..
ngồi xún vệ đường , tủi thân lắm, sắp khóc lun rồi..nhưng cuối cùng mình vẫn cố đứng dậy, và mình đã làm dc..mình bít ko còn ai bên mình nữa..ko đứng dậy thì làm thế nào
staking xong, chạy ra biển..nhìn biển..nhìn lâu lắm..mình cảm thấy thế
ăn Mc Donald..rùi lại ra biển..ngồi chơi buzz..ai thua bị hỏi câu hỏi hay hát 1 bài hát..nghe mọi ng kể chiện tình iu, nghe 1 cách chăm chú rồi nhẹ mỉm cười
rồi nghe Sothun hát "broken heart" bài hát do chính sothun vít..từng lời từng lời..thấm tận vào tim, chỉ mún khóc nữa nhưng ko hỉu sao chỉ im lặng thả theo nhịp bài hát
và 1 ngày với biển kết thúc như vậy đấy..chỉ bùn là biển ko thể cho mình bình yên như xưa..
nhưng sẽ gặp lại EC vào thứ bảy này..với party chia tay, với những ng thân iu nhất của mình ở sing..
và cũng sẽ có thể là lần cuối cùng mình ra EC...
thứ 7 này sẽ ko khóc, ngày mình đi, mình đã ko rơi 1 giọt nước mắt..quay đi ko nhìn lại 1 ai, giờ mình về , cũng sẽ thế..cũng sẽ ko 1 giọt nc mắt nào rơi..
East Coast, 2 chữ ko thể nào quên...gió vẫn thổi, biển vẫn nhẹ nhàng thế..chỉ tiếc là lòng ko còn bình yên..
p/s: ko chụp 1 tấm hình nào hum nay, chỉ toàn chạy trốn mọi ng để chạy theo cảm xúc của riêng mình, những cảm xúc mà mọi ng hum nay ko thể hỉu dc..e bùn thế chắc mọi ng cũng ko vui, sorry mọi ng nha...
No comments:
Post a Comment