almost 3am now and I should focus on studying for my IB exam tmr but I really cant..
I cant deny that I am screwed up now..I feel that I am very unlucky girl and why I need to get that hurt..
21 years old, I got more things to do than feeling hurt abt luv but well, I just cant release myself from this pain.
1 more night, with tears, with doing crazy things, with full of stupid thinking..with missing someone so much. ..
and by chance, I came to one blog then two then three..and my tears come out again..
They are the same age with me or even most of them are younger than me..And what they wish now just one more minute to live in this life..
They hurt but they keep smiling, keep helping others ppl as much as they can..
They hurt but they never speak it out..coz they love their parents..
And some of them are leaving this life..I saw their picture.s.I dun feel scary as I did when I what ghost movie, I just feel so sorry for them..and I feel hurt deeply in my heart
these blogs really touch my heart..
And I feel ashame..why I just stuck in this feeling..cry everyday and live such a useless girl?
I should know that I am luckier than a lot of people and i should thank God for that
living more meaningful..
God, if u can listen to me, pls give them a chance to live happily, pls put them back to their family, pls help them discover this wonderful life..
They are too young to get this terrible disease..praying for them from my heart
p/s:just now, I pass to Thúy's blog whose passed away coz of cancer..and some young bloggers who leave this life..
-0O0-
ko phải lần đầu tiên vô blog của Thúy, ko phải lần đầu tiên bít đến "ước mơ của Thúy" , đã vô đọc rất nhìu lần, lần nào cũng khóc
Nhưng thấy mình thật vô dụng ,khóc thì cũng chẳng giúp gì dc cho các em..khâm phục các bạn trong đội "ước mơ của Thúy" các bạn đang làm những việc thật ý nghĩa!
về Vn, chẳng dám hứa mình có thể tham gia hay ko, vì ko bít công việc cuốn mình đến đâu nữa..và vì ko mún thất hứa với các em
nhưng mình ước, mình mong mún dc tham gia lắm..
mỗi lần vào blog, là mỗi lần bít phải chia tay 1 em..bé Như ah, e ngủ ngoan nhé, ko còn đau đớn gì nữa mà
nếu mình ước thế giới ko còn bệnh tật nữa thì đúng là viễn vông..nhưng mình vẫn mún ước..ước sao mọi ng mau tìm ra thuốc để trị bệnh cho các em
đêm khuya, 1 nỗi bùn..bùn cho những em chưa bao giờ mình gặp mặt..bùn cho cuộc đời sao wá bất công với các em..và bùn..sao mình ko làm dc chiện j ý nghĩa hơn...
p/s: mình ko phải là wá nhạy cảm để vít entry này trong lúc đang quặn quại ôn thi..đó là những cảm xúc thật của mình,cảm xúc của 1 ng đang thấy mình rất waste time cho những chiện ko đâu,khóc cho những thứ ko đáng để khóc...đọc blog các em để nhắc nhở bản thân sống ý nghĩa hơn từng phút của cuộc đời..vì cuộc đời ko dài như chúng ta nghĩ..
uocmocuathuy
No comments:
Post a Comment