Saturday, May 26, 2007

đau quá, Nguyễn Khuyến ơi!




Phần thưởng, giấy khen đã sẵn sàng cho lễ tổng kết cuối năm. Nhưng có 5 học sinh ở tuổi 17, lứa tuổi đẹp nhất của đời người, mãi ra đi không bao giờ có cơ hội đứng trên bục danh dự lãnh thưởng.

Vào lúc 7g25 sáng qua 24-5, một vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra tại km 1678+900, địa bàn Trảng Bom - Hố Nai (thuộc ấp Trà Cổ, Bình Minh, Trảng Bom, Đồng Nai) cướp đi sinh mạng của năm em học sinh và làm 25 em khác bị thương. Tất cả những em này đều là học sinh Trường THPT Nguyễn Khuyến, Q.10, TP.HCM.

Thảm khốc!

Chiếc xe khách biển số 53N- 5846 do tài xế Lê Tấn Tài (1967, ngụ tại P.1, Q.Gò Vấp, TP.HCM) điều khiển khởi hành từ 6 giờ cùng ngày tại sân Trường THPT Nguyễn Khuyến chở theo 44 em học sinh và thầy giáo chủ nhiệm lớp 11B13 Nguyễn Quốc Hùng.

Sau kỳ thi học kỳ 2, thầy Nguyễn Quốc Hùng xin phép nhà trường và phụ huynh tổ chức chuyến đi dã ngoại cho các em học sinh tại khu du lịch thác Giang Điền (Thống Nhất, Đồng Nai). Vì đường xa, nhóm học sinh nam tập trung ngồi cuối xe, nhường ghế trước cho các bạn nữ.

Phần đuôi chiếc xe khách bị tàu lửa đâm nát - Ảnh: T.Trung
7g20, xe chạy đến ấp Trà Cổ, Bình Minh, Trảng Bom, Đồng Nai. Đến đoạn đường giao nhau giữa đường sắt và đường bộ thuộc km 1678+900 địa bàn Trảng Bom - Hố Nai thì gặp đoàn tàu Star 4 (thuộc Công ty Vận tải hành khách đường sắt Sài Gòn) do Vũ Văn Tiến điều khiển chạy tuyến TP.HCM - Nha Trang vừa đến. Mặc dù hệ thống cảnh báo tự động kéo chuông liên tục, đèn đỏ nhấp nháy nhưng chiếc xe khách vẫn cứ lao tới. Khi ôtô vượt qua đường sắt khoảng 2/3 thân xe thì bị đoàn tàu đâm sầm vào phần đuôi, chiếc xe bị hất văng về bên trái khoảng 20m, cách đường sắt 8,2m, làm đổ bức tường của nhà dân. Phần đuôi xe gần như nát hẳn.

M ột CSGT làm công tác khám nghiệm hiện trường cho biết do lực tác động quá mạnh nên một số em học sinh ngồi ở ghế sau bị văng ra khỏi xe, thương tích khá nặng. Trong số đó, em Phạm Anh Duy, Vũ Thành Quang và Nguyễn Khánh Trường chết tại chỗ. Em Tạ Minh Hưởng chết trên đường đi cấp cứu. Ngoài ra, có tám em học sinh và lơ xe Nguyễn Tấn Duy (1989) bị thương nặng; 17 em bị thương nhẹ được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa khu vực Thống Nhất, Đồng Nai. Đến 13g30, em Phùng Bá Vũ (1990, thường trú 110 thôn 1, xã Eaktur, Krông Ana, Đắc Lắc; tạm trú tại 305/31/17B Lê Văn Sĩ, P.1, Q.Tân Bình, TP.HCM) sau khi được mổ cấp cứu cũng đã tử vong do bị đa chấn thương nặng (dập phổi, vỡ gan, vỡ lách...).

Ngay sau khi tai nạn xảy ra, Phòng CSGT và Cơ quan điều tra Công an tỉnh Đồng Nai đã tiến hành khám nghiệm hiện trường, Kết quả cho thấy trước và sau khi tai nạn xảy ra hệ thống cảnh báo tự động hoạt động tốt. Lời khai các nhân chứng cũng cho thấy vào thời điểm trước khi xảy ra tai nạn, đèn tín hiệu và chuông cảnh báo hoạt động bình thường.

Theo kết quả điều tra ban đầu ,nguyên nhân vụ tai nạn do tài xế Lê Tấn Tài điều khiển ôtô khách khi qua đường giao nhau không chấp hành tín hiệu giao thông. Tài xế Tài khai nhận khi chuẩn bị qua đường sắt đã tránh một ổ gà gần đường sắt nên không quan sát. Khi xe đang chuẩn bị vượt qua đường sắt thì lơ xe Nguyễn Tấn Duy phát hiện đoàn tàu đang lao tới đã hô to “có tàu”, tài xế Tài nhấn ga để vượt qua nhưng không kịp.

-------------------------------------------

Đau quá, 11B13 ơi!

TT - “Mới sáng nay, nó còn dậy trễ. Ban đầu định không đi, sau đó lại suy nghĩ, tiếc, và hộc tốc đạp xe đến trường để đi dã ngoại cùng các bạn đây mà...” - cha em Vũ Thành Quang kể, đôi mắt vô hồn.

Giờ đây cậu học sinh 17 tuổi ấy đã được đặt giữa nhà, trong một chiếc quan tài. Đau đến không khóc nổi. Khi người ta đưa đứa con trai út của ông đặt vào hòm thì dường như không còn đủ dũng cảm nữa, ông quay mặt đi. Người cha ấy đứng như trời trồng, mắt nhắm nghiền, còn đôi môi mím chặt. “Mọi người hãy nhìn lần cuối” - khi người tẩn liệm lên tiếng chuẩn bị đóng nắp hòm thì bao nhiêu sự đau đớn bị kìm nén bỗng vỡ òa. Người cha ôm cánh cửa, và khóc.

Thật đau đớn khi thấy trước quan tài của Quang là phần thưởng và giấy khen học sinh tiên tiến. Nhìn những phần thưởng có kèm giấy khen mang tên Hưởng, Quang, Duy, Trường, thầy hiệu trưởng Lê Thống rơi nước mắt. Hơn 20 năm gắn bó, đây là lần đầu tiên thầy khóc ngay trước sân trường. Đây cũng là lần đầu tiên thầy soạn cáo phó cho đại tang của học sinh.

“Thầy ơi, bệnh viện vừa báo em Vũ cũng đi luôn rồi!”. Lại thêm một cơn đau! Một giáo viên run run tìm trong những chồng phần thưởng của lớp 11B13 phần thưởng có tên Phùng Bá Vũ để kịp gửi theo em đang được chở về quê ở Đắc Lắc.

Trong khi đó, thi thể em Nguyễn Khánh Trường cũng đang được đưa về quê Cam Ranh, Khánh Hòa để an táng khi em cũng chưa kịp nhận phần thưởng dành cho học sinh xuất sắc nhất bộ môn toán. Rất kỳ vọng vào cậu con út, năm ngoái gia đình đã gửi em vào TP.HCM - nơi có điều kiện tốt hơn - để học. Không ngờ...

Em Diệp Ngọc Hạnh Tuyền, bạn cùng lớp nhưng không tham gia chuyến đi, nói trong nước mắt: “Trong lớp, năm bạn ấy chơi rất thân. Có lẽ vì vậy mà khi đi xe các bạn ngồi gần nhau. Nghe mấy bạn kể lại, những bạn nam này xung phong ngồi băng ghế ở cuối xe. Các bạn nam này hay nghịch, nhưng ngoan và chăm học lắm”.

Người làm tạp vụ của trường thẫn thờ: “Sáng sớm, có chiếc xe đẹp lắm đậu trước cổng trường nè. Mấy đứa còn chạy tung tăng cười giỡn, nó khoe: Con đi chơi!”...

...Vậy mà, khoảng cách giữa nụ cười ấy và nước mắt tang tóc chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ. Một lần nữa, sau tai nạn giao thông xảy ra, nhiều người cho rằng: giá như tài xế cẩn thận hơn, giá như con đường ấy có barie, giá như... Mọi giả thuyết “giá như” đều muộn màng khi những học sinh vô tội đã vĩnh viễn ra đi. Và còn biết bao ước mơ còn dở dang ở tuổi 17.

YẾN TRINH

----------------------------------------------

Chiều qua (25-5), lớp 11B13 Trường THPT Nguyễn Khuyến (Q.10, TP.HCM) vẫn làm tổng kết lớp cuối năm. Khác với những năm trước, dù trên tay nhận phần thưởng nhưng các em đều khóc. Khóc cho năm chỗ ngồi vắng chủ.

Ngay hôm xảy ra tai nạn, nhiều đồng nghiệp cứ sợ thầy chủ nhiệm Nguyễn Quốc Hùng bị tâm thần. Thầy không về nhà mà vật vã bên thi thể các em. Đêm xảy ra tai nạn, thầy không chợp mắt được. Hôm qua, gặp chúng tôi, thầy vẫn chưa hết bàng hoàng: “Hình ảnh chiếc xe như con cá há miệng cứ hiển hiện trong đầu tôi. Hình ảnh mềm nhũn của Quang chết trên tay tôi. Hình ảnh Vũ nằm vắt vẻo... Trời ơi! Học trò của tôi!”.

Sáng sớm hôm qua, thầy đã có mặt ở trường, đôi mắt sưng húp, thâm đen sau một đêm thức trắng. Thầy nức nở kể: “Trước đó, tôi vui lắm vì năm nay lớp 11B13 đạt danh hiệu lớp xuất sắc; cộng thêm tiền thưởng giải bóng đá nữa là được mấy trăm ngàn. Số tiền này dùng mua thêm ít thức ăn cho các em trong chuyến đi dã ngoại này. Vậy mà đội bóng đá đã cùng nhau ra đi”.

========================================

Đọc xong bài báo này, chắc mọi ng cũng giống bé N, ước gì tài xế cẩn thẩn hơn, uớc gì ngành đường sắt xây dựng rào chắn thì đâu..thì đâu có những chuyện đau lòng như vậy....ước gì..nhưng mãi mãi chỉ là điều ước mà thôi..đã quá trễ rồi....các em đã ra đi, ra đi mãi mãi ở tuối 17, tuổi đầy hòai bão, đầy ước mơ...

Giật mình nghĩ lại cuộc sống sao mà thật ngắn ngủi, ngắn ngủi đến đáng sợ,hôm nay người còn vui vẻ, ngày mai chỉ còn là kí ức.. chỉ trước đó 1 giờ, các em còn háo hứng, vui vẻ ...vậy mà...tự nhủ với lòng mình phải sống thật ý nghĩa từng giây từng phút, để mỗi ngày trôi wa ko hối tiêc...và quý trọng những ng bên cạnh mình hơn..

Nhìn lại blog của mình và tình cờ wa blog một số blog nữa, bắt gặp thật nhìu, thật nhìu câu nói như:" mình bùn wé, cuộc đời sao mà bất công, cuộc đời này chán wé,mình sắp điên lên rùi,ko có anh cuộc đời e chẳng còn ý nghĩa..."..cuộc đời này ko đủ dài, ko đủ thời gian cho các bạn bùn , những nỗi bùn ko đáng, những nỗi bùn mà các bạn và kể cả bé N tự phóng đại lên..và cuộc đời này cũng ko hề bất công với bạn như bạn nghĩ..bởi vì cuộc đời đã cho bạn thời gian để ngồi đó, để viết câu:" cuộc đời thật bất công"....

cầu mong cho các em đã nằm xuống, đã chia tay cuộcđời ở tuổi 17..hãy ngủ ngon và tìm được bình yên trên thiên đường, các em nhé!

1 comment:

Sù said...

... uhm :| , rat tie'c cho ca'c em do' ... 8-|